Phan Mạnh Quỳnh
Xa Kỷ Niệm
Bàn tay ấy giờ nồng nàn trong đôi tay người khác
Hình như gió lạnh vừa thổi qua tay anh
Lặng lẽ ngắm ngọn đèn đường bay bay màn sương đêm
Anh nhớ em, anh khóc trong lòng
Tình yêu mình như mong manh và lỗi lầm nhưng ai hay
Mọi ngọt ngào đã theo đó vỡ tan tành
Giờ anh là đêm cô đơn chờ mong ngày mai trong đêm
Để nỗi niềm trong anh dần vơi
[Điệp Khúc]
Rời xa nhé kỷ niệm buồn, rời những rung động bồi hồi
Là cay đắng anh tìm một lối đi không còn em
Chợt trong giấc mộng ùa về hình dáng ấy chẳng nhạt nhòa
Để anh biết sẽ chẳng bao giờ quên người anh yêu
Anh nhớ em
Tìm về lối hẹn ngày đầu, nơi bao la biển sóng
Ngồi trên cát rồi một mình viết tên em
Thời gian cứ vội vàng chạy, nhưng ký ức chưa phai
Theo bước chân anh đến vô cùng
Ngày anh và em bên nhau, ngoài chút niềm vui nhanh qua
Thì anh chỉ mang cho em những ưu phiền
Dù chẳng ai hiểu anh hơn em, dù biết rồi đây cô đơn
Thì anh vẫn muốn để em ra đi