[Verse 1]
Buồn!!
Tí tách như giọt cà phê
Ta chết đi khi còn quá trẻ
Dẫu biết lên chuyến xe là thế
Đi xa rồi biết đâu mà về...
Buồn, khói thuốc trên bàn cũng dần buông
Mưa kia nặng hạt nên đành trút dần xuống
Rượu nào chả nhạt đi sau vài lần uống
Uh thì! em nên quên anh ngay lần đầu (buông.)
Người ta hỏi, nỗi buồn kia thì có màu gì
Là màu giọt nước mắt, trước khi mà mình kịp lau đi
Là màu kỷ niệm thật đẹp, trước khi em thấy thật xấu xí
Là căn phòng chật hẹp, với chuyện cũ chất đầy vali
Là nơi chứa đầy niềm đau, nhưng mà sao em chọn tìm, náu?
Là nơi chỉ có hai màu từ khi nỗi nhớ chất đầy tim nhau
Là nơi anh tìm về em, như thói quen từ trong tiềm thức
Là khi tất cả quan tâm dành cho đối phương đều thành phiền phức
Là cơn ác mộng trở thành hiện thực
[Chorus]
Người cố nghĩ cách để làm đau ta
Người chỉ muốn biến chuyện buồn thành câu ca
Nỗi đau mà…
Ôi tình yêu toàn dối trá
Người cố gắng ngước nhìn ngày mau trôi
Khi đời toàn những tính toán, lọc lừa nhau thôi
Có cơ hội…
Ai lại đi nhận lỗi
Người giấu nước mắt gượng cười trên môi
Người cố sống đến ngày nào phai phôi
Ở trên đời…
Sao toàn những điều gian dối?
Người đã có thể mặc kệ thương đau à
Uh thì đã hấp hối nằm đợi chương sau
Nếu không phiền
Thôi thì xin được quá giang...
[Verse 2]
Thà bị ruồng bỏ với chính bản ngã thật sự của anh
Hơn là được yêu thương với cái thứ mà anh không muốn trở thành
Anh không thể tốt với em, như là điều em mong có từ người khác
Nên phần lớn những việc anh cố với em nó chỉ là quá mất thời gian
Điều ta ngộ nhận rằng gắn bó, nhưng đường lại bước song song
Em luôn có lí do để cho đi...còn anh thì quen làm không công
Anh từng nghĩ yêu em rất nhiều, mỗi nuông chiều cũng làm không xong
Thì có lẽ ở anh cũng chẳng còn gì để mà em phải trông mong?
(và tụi mình luôn vội vàng, thay vì cứ thử thong dong
Anh biết mình còn mù quáng, nên từng muốn trời cao động lòng
Uh thì thêm một lần nữa, yêu một người cũng làm không xong
Anh vốn là thằng ích kỷ, yếu đuối mới để cơn đau tòng ngòng…) x3,14
Em!