Lin-Manuel Miranda
Áp Lực Từ Bên Trong
Tôi thật ngoan cường, tôi không đắn đo
Thân hình tôi là sỏi đá, chẳng còn bất ngờ
Tôi xây núi cao, tôi xây thánh đường
Nên đời tôi chẳng lạc lối vì được yêu thương
Biết bao gánh nặng, tôi không than phiền
Khi toàn thân tôi sừng sững như một tấm khiên
Tay chạm vào thứ gì thì mãi không thể khác đi
Người giao việc thì tôi làm như bao năm vẫn cứ thế nhưng

Nhưng ẩn sâu phía trong, lòng đầy lo lắng như người đi trên dây chẳng có đường lui bao nguy khốn
Ở tận sâu phía trong, liệu những anh hùng có từng nghĩ "Yo, ai giết quái vật đi, tôi xin trốn"
Ở tận sâu phía trong, tôi không như ai kia mong chờ khi bao nhiêu vinh quang phai mờ
Mệt nhoài cùng thời gian, miệt mài cùng năm tháng, điều gì làm lòng mình hoang mang thêm bao nhiêu lo toan? Ôi!

Nặng trên đôi vai tôi không không tôi sẽ không kêu gào, whoa
Nặng trên hai tay tôi nghiêng nghiêng bao ngày qua ai thấu?
"Còn trăm công việc hãy cứ để chị lo hết đi
Không sao đâu chẳng bao nhiêu đâu chẳng cần nghĩ suy"
Tôi còn lại gì nếu mai đây mình gục ngã?
Nếu không thể nói

Thân tôi như đang trôi trôi trôi theo âu lo dâng trào whoa
Tim tôi như đang sôi sôi sôi bao ngày qua tôi nung nấu whoa
"Đời bao nhiêu hiểm nguy cứ để chị lo hết đi
Xưa nay vẫn vậy thôi vẫn vẹn nguyên có khác chi"
Tôi còn lại gì nếu không như kỳ vọng đó?
Có ai thấu được
Ở tận sâu phía trong, thời gian lặng trôi tôi chỉ mong sao
Đời thăng trầm ta luôn vượt qua điều tăm tối
Ở tận sâu phía trong, ngoài khơi con tàu kia
Chưa hình dung về nơi tảng băng ngăn lối
Ở tận sâu phía trong, chẳng biết tôi có đi đến nơi
Hoặc rằng có lúc lại đánh rơi?
Cuộc đời từ giờ về sau, bao nhiêu giông bão
Rồi có đang cuốn đi hết bao thứ yêu quý ta cố giữ lấy?

Chợt thấy...
Nếu ta được bay, cứ dang vòng tay
Mãi lắng lo chi bằng tâm hồn này nhẹ nhàng bao nồng say
Chút yên bình thoáng thôi, hạnh phúc như mây trời
Vậy cớ sao ta ngồi, vì nỗi lo trên đời
Thật vô hình, tự giam mình, vì tôi nguyện sẽ mang

Nặng trên đôi vai tôi không không tôi sẽ không kêu gào, whoa
Nặng trên hai tay tôi nghiêng nghiêng bao ngày qua ai thấu? whoa
Thôi quan tâm làm chi cứ để chị lo hết đi
Bao năm tôi chỉ mong sao gia đình chẳng cần nghĩ suy
Gánh bao nhiêu ưu phiền mà tấm khiên kia chẳng vỡ
Chưa bao giờ nhưng

Thân tôi như đang trôi trôi trôi theo âu lo dâng trào whoa
Tim tôi như đang sôi sôi sôi bao ngày qua tôi nung nấu whoa
Người luôn tin ở tôi nên cần gì phải nghĩ suy
Thay cho tôi bao năm qua liệu người có khác đi?
Tôi còn lại gì nếu đôi vai này vụn vỡ
Không bao giờ vỡ
Không bao giờ tôi đánh rơi