Phúc Du
Yêu anh đi mẹ anh bán bánh mì
Em nói là em thấy thương, vì cái tính anh hiền
Biết tim anh trống vắng nên em muốn hiến anh tình
Rời mấy thằng dân tài chính, với toan tính làm ăn
Đổi sang anh là con nhà lính, tính nhà văn

Trước anh có nhiều người mến em, nhưng em chưa từng mến họ
Người cũ em toàn là mấy con bà chủ này, ông sếp nọ
Mẹ anh thì cũng là sếp, nhưng mà là xếp bánh mì
Để bán hàng mỗi buổi sáng, sau cái quầy bên bếp nhỏ

Nhưng bên anh con tim em mới kêu vang lồng ngực
Khi ta trao những ánh mắt nóng hơn viên than hồng rực
Em hãy tin những nhịp đập, nó chẳng cần phải lừa ai
Để tình vô tư như một trò đùa, và ta là bọn thích đùa dai

Anh muốn một cuộc tình dài, như mẹ anh đầy thâm niên
Bán bánh mì đầy nhân thịt, như đôi ta đầy nhân duyên
Và chẳng có ai chen vào chia cắt đôi mình tan nát
Tình này không phải Khắc Việt, chẳng có em khác hay anh khác đâu

Nếu như anh có mười, anh sẽ cho em mười
Cái gì mà anh có thì em chỉ việc lấy
Dù là anh chẳng có được cả tỉ trong người
Nhưng với em, anh chính là cái người trong cả tỉ ấy

Người đàn ông của em đôi khi không trông chất
Nhưng sẽ luôn là người em có thể trông vào
Luôn yêu em như cách mẹ bán bánh
Anh chẳng muốn nghỉ một hôm nào
Hãy để con trai bà bán bánh-bánh-bánh mì (Bánh mì)
Lo-lo-lo cho em (Cho em)
Đừng lo-lo-lo-lo gì (Lo gì)
Ngoài lo-lo-lo-lo-ve (Lo ve)

Hãy để con trai bà bán bánh-bánh-bánh mì (Bánh mì)
Lo-lo-lo cho em (Cho em)
Đừng lo-lo-lo-lo gì (Lo gì)
Ngoài lo-lo-lo-lo-ve (Lo-ve)

Nghề của mẹ em là ba chấm, mẹ luôn bảo anh điền là nội trợ
Để những câu hỏi tại sao luôn vương vấn ở nơi anh
Chỉ sau này anh nhận ra là có lẽ do ở trong tâm trí
Bán bánh mì chỉ là nghề phụ, với mẹ nghề chính là nuôi anh

Tâm hồn anh như lò bánh, mẹ chăm chút để giữ lửa
Cánh cửa tương lai anh mở nhờ bánh mì mẹ chặn giữ cửa
Mẹ làm ra thằng con trai, khéo như mẹ làm pate
Vì anh cũng đầy gan dạ, được phết dễ làm người ta mê

Anh nung nấu một nồi mơ ước, rủi ro mà chẳng sờn lòng
Con trai nhà bán hàng ăn, ai lại ngại nước sôi lửa bỏng
Mẹ dặn thua gì chứ riêng nghị lực phải hơn chứ không được ngang họ
Mình đâu phải bếp tổ ong để hết than này lại than nọ?

Em sẽ không thể tìm được từ mồm anh hai chữ chán ngán
Khi mẹ anh 20 năm một việc, đâu bao giờ phàn nàn?
Em sẽ không thể tìm trên người anh trang sức rạng ngời và choáng váng
Trước khi anh mua được cho mẹ quầy bánh mới to và sáng loáng
Nhưng anh lo cho mẹ nhiều không phải anh không lo em
Chỉ là anh là con trai mẹ trước khi là người đàn ông cho em
Nếu điều đó em không ngại, thì gọi anh là Hồ Gươm
Vì đến với anh, em không cần tìm kiếm nữa đâu, hãy đổ luôn

Em chưa gặp real love thì để Du cho em thấy
Gây cho em lú, anh là gu cho em lấy
Anh không thương thì thôi, đã thương anh thương đến suốt đời
Và lời anh như thuốc độc, nên anh sẽ chết nếu nuốt lời

Nếu như anh có mười, anh sẽ cho em mười
Cái gì mà anh có thì em chỉ việc lấy
Dù là anh chẳng có được cả tỉ trong người
Nhưng với em, anh chính là cái người trong cả tỉ ấy

Người đàn ông của em đôi khi không trông chất
Nhưng sẽ luôn là người em có thể trông vào
Luôn yêu em như cách mẹ bán bánh
Anh chẳng muốn nghỉ một hôm nào

Hãy để con trai bà bán bánh-bánh-bánh mì (Bánh mì)
Lo-lo-lo cho em (Cho em)
Đừng lo-lo-lo-lo gì (Lo gì)
Ngoài lo-lo-lo-lo-ve (Lo-ve)

Hãy để con trai bà bán bánh-bánh-bánh mì (Bánh mì)
Lo-lo-lo cho em (Cho em)
Đừng lo-lo-lo-lo gì (Lo gì)
Ngoài lo-lo-lo-lo-ve (Lo-ve)
Em thấy được không nhở?
Không cần lo-lo gì
Chỉ cần lo-lo-lo-lo-ve
Em thấy được không nhở?
Không cần lo-lo gì
Chỉ cần lo-lo-lo-lo-ve, yeah