[Verse]
Nơi mà anh vẫn đứng đây
Góc phố Hồng Kông thật buồn và nhiều gió
Cầm cây viết đã cứng tay
Rằng: “cảm xúc chẳng điều độ”
Đè lên trang giấy dòng mực đã úa màu sáng tối
Có những thứ chẳng thể nào anh kham nổi
Em giờ nơi đó có hạnh phút bên người ta?
Câu hỏi ngu ngốc như đứa trẻ mới mười ba
Và… Hồng Kông đủ rộng…để
Ta không gặp nhau thêm một lần nào nữa…nhưng
Cũng đủ chật để nhìn thấy em như đứng ngoài
Hiên nhà, anh bước xuống, mỉm cười, mở cửa
Cơn mưa hôm nay như vỗ về
Hài lòng thu mình trong quán quen
“Em vẫn ngồi sao và thỏ thẻ”
Chỉ là giấc mơ chưa đặt tên
Và… đó cũng là những gì anh biết
Tương lai màu hồng chỉ còn là một giả thuyết
Em ra đi, ồ! Mà bỏ quên lời tạm biệt
Đâm thẳng vào lòng ngực như một dòng sông siết
Cô gái ấy giờ đã xa, “chúng ta” một cụm từ xa lạ
Nhấm nháp một chút vị đắng cô đơn
Uống nhiều rượu và cổ họng khô hơn, hey, yahh
[Hook]
À! Ai rồi cũng bỏ anh đi
Yeah! Ai rồi cũng bỏ anh đi
Ai rồi cũng bỏ anh đi
Uh! Ai rồi cũng bỏ anh đi