Ngơ, nân.
Tình đắng như ly cà phê
Thì ra tương tư là thế này
Hai mươi bốn trên bảy
Nghĩ đến em
Nghĩ đến em
Thả mây trôi qua từng kẽ tay
Cho làn khói này khẽ bay
Chìm sâu vào giai điệu êm ái
Yêu rồi, thương rồi, mê rồi
Sao chẳng nói ra
Từng lời hát em viết tặng anh
Giờ bay về đâu xa
Sao băng trôi qua tình ta bao la
Chiếc hôn nồng
Để rồi mãi ngồi đây tàn thuốc nhìn ta
Mà ngóng trông
Thích rồi, yêu rồi mỗi tội là anh không nói
Rất muốn em là của riêng mình
Nhưng mà anh lại sợ không nổi
Cho dù tim anh không đổi thì em vẫn thương người ta hơn
Mặc kệ cho khóe mắt ướt, son môi kia giờ đã sờn
Trái tim anh hỏng lâu rồi
Dù có vỡ nữa cũng không sao
Điện thoại lăn lóc trên bàn, bỗng hiện lên vài dòng thông báo
Vẫn như mọi ngày thôi, em rủ mình đi cafe
Lòng anh chợt bồi hồi à hóa ra tình yêu là thế
Đời vốn là hơi khó, em bây giờ như hoa có chủ
Gửi lời vào hơi gió, đêm nay anh hơi khó ngủ
Tâm hồn bỏ mặc cây bút trời Hà Nội mưa ngâu lâu tạnh
Đôi mắt vẫn lờ Facebook, chỉ chờ một dấu màu xanh
Yêu rồi, thương rồi, mê rồi
Sao chẳng nói ra
Từng lời hát em viết tặng anh
Giờ bay về đâu xa
Sao băng trôi qua tình ta bao la
Chiếc hôn nồng
Để rồi mãi ngồi đây tàn thuốc nhìn ta
Mà ngóng trông
Thì ra yêu là thế
Tình đắng như ly cà phê
Thì ra tương tư là thế này
Hai mươi bốn trên bảy
Nghĩ đến em
Nghĩ đến em
Thả mây trôi qua từng kẽ tay
Cho làn khói này khẽ bay
Chìm sâu vào giai điệu êm ái
Yêu là thế
Tình đắng như ly cà phê
Thì ra tương tư là thế này
Hai mươi bốn trên bảy
Nghĩ đến em
Nghĩ về em