Seachains
Anh 17
Chán ngán chẳng biết làm gì
Khi ngày đêm chỉ nhớ em
Biết thế chẳng crush làm gì
Để đường tình ai nấy đi

Đành tìm kiếm thứ thuốc trên cuộc đời này
Giúp tôi xóa được em
Vị đắng giống thứ em trao tặng
Khi nàng chẳng để ý tôi

Yeah, qua bao bài ca
Anh viết dành cho cô người Hoa
Kể cả miền Tây, Nam, Trung, Bắc
Giờ là mối tình năm 13

Tình cảm trong sáng nhẹ nhàng
Mỗi buổi sáng được gặp nàng
Anh vào trong quán từng ngày trong tháng
Mua bịch bánh tráng ăn cùng nàng

Màu nắng rất tươi
Everyday ta gặp nhau
Rồi bỗng một ngày em đi Mỹ
Cắt đứt mối quan hệ đậm sâu

Trái tim tui như trong ngăn đá
Quanh năm con tim tui băng giá
Tui buồn em quá, tui ngồi tui khóc
Như thằng con nít bên thùng đông đá năm 13
Thuốc đắng thì dã tật
Nhưng sao chẳng tác dụng khi
Tật nhớ em nhiều đêm say mèm
Mà có hết đâu

Là do số quay vào ô mất lượt
Nên em vứt anh bên kia đường
Ná ná na na nà
Chá đá đà

Sài Gòn đẹp hơn
Khi mà đôi ta lên 17
Anh bắt đầu đi Boheme
Xung quanh ăn chơi bao người nhảy

Lúc đó em về - hè sang
Nhắn tin IG anh cười khẩy
Nhìn anh "xướt xướt" trông ngầu hơn trước
Okay, năm nay anh 17

Người ta nói anh
Hay thay bồ như thay áo
Còn em thích mặc thêm áo
Chứ có bao giờ thay đâu

Vì anh hip-hop
Vừa say em vừa say nhạc
Còn em Vinahey
Không say ai em xoay quạt
Tuổi 17 người ta nói gì?
Bẻ gãy sừng trâu
Tuổi 17 của anh muốn gì?
Bẻ gãy sừng anh

Thuốc đắng thì dã tật
Nhưng sao chẳng tác dụng khi
Tật nhớ em nhiều đêm say mèm
Mà có hết đâu

Là do số quay vào ô mất lượt
Nên em vứt anh bên kia đường
Ná ná na na nà nà
Ná ná nà