Jombie
Nhìn Mây Vẽ Người
Từng lời ca í a
Viết đôi câu tình vương
Lòng này ai thấu đâu
Mấy trùng xa biết ai còn thương
Trông mây họa lên tình nhân
Đưa tay vội ôm lấy trời
Để rồi người không với tới
Lòng ta ôm nỗi sầu chưa vơi
Tiếc tình ta
Hữu duyên nhưng xa cách rời
Để người thầm trông mong
Nhưng trách ai đã vô tình bỏ rơi
Kiếp này ta
Chẳng nên duyên nói chi bao lời
Không trao nhau yêu thương
Hẹn chi kiếp sau
Lặng ngồi đây với mây
Với tay vẽ dung nhan nét sầu
Họa thêm đau
Lệ ai rơi vết nhòa ai thấu
Trách câu ai thề suốt đời
Bách niên ta hoài có nhau
Giờ mình ta ôm nỗi đau xé trời
Khi ta đi lúc trẻ về đến góc nhà
Ta đã già mấy khi
Bóng dáng Tây Thi
Đã lấy đi bao sức khỏe
Ngồi xuống ghi bút vẽ
Ta say ngà mấy ly
Lệ thấm mực viết
Điểm bức tranh hòa thiên
Ta lên sơn hạ thủy
Tìm những ngày và đêm
Muốn bên ai mà nghĩ
Mình trở thành lão già điên
Không thể bảo là duyên
Vì người đi mãi là em
Ta bốc quẻ cầu may bên căn nhà lá
Lời giải thì không hậu
Và chỉ nhận lấy hạ hạ
Ngồi cạnh chiếc bàn đá
Ngẫm mấy điều lạ lạ
Những buổi chiều dạ dạ
Em đã cùng ai đi càng xa
Thề non hẹn biển
Mấy lần nhất nhị tam
Phải chăng vì kiếp này
Ta ba mắt nhị lang yah
Nhìn thấy được tấm lòng
Nhưng do tánh vị tha
Cầm một nhánh nhị hoa
Nuốt chén đắng vị tan
Tiếc tình ta
Hữu duyên nhưng xa cách rời
Để người thầm trông mong
Nhưng trách ai đã vô tình bỏ rơi
Kiếp này ta
Chẳng nên duyên nói chi bao lời
Không trao nhau yêu thương
Hẹn chi kiếp sau
Lặng ngồi đây với mây
Với tay vẽ dung nhan nét sầu
Họa thêm đau
Lệ ai rơi vết nhòa ai thấu
Trách câu ai thề suốt đời
Bách niên ta hoài có nhau
Giờ mình ta ôm nỗi đau xé trời
Lặng ngồi đây với mây
Với tay vẽ dung nhan nét sầu
Họa thêm đau
Lệ ai rơi vết nhòa ai thấu
Trách câu ai thề suốt đời
Bách niên ta hoài có nhau
Giờ mình ta ôm nỗi đau xé trời