[Verse 1]
Thời gian phát ra điệu nhạc qua những lần đổi thay
Vài nhịp trễ không còn buồn, và lời ca cũng đã đong đầy
Huh...tôi như nghe thấy tất cả mọi điều
Ngoại trừ câu trả lời từ em
Tôi vẫn cứ cô đơn chờ đợi suốt nửa thập kỷ trôi
Tôi yêu em thiết tha chẳng thiết đến mình nữa rồi
Huh...sao em không nói hết một lần với tôi
Liệu rằng tôi nên buông tay hay cứ cố níu lấy?
[Chorus]
Nếu quá đau để buông lời tan vỡ
Hãy coi định mệnh là cái cớ cho câu trả lời
Để ánh mắt cuối trao cho nhau
Chẳng thấp thoáng chút thương hại nào
Để cho sự rời xa đúng nghĩa kết thúc những dang dở bấy lâu
Đừng giết chết tôi bằng im lặng
[Verse 2]
Tôi bỗng thấy tôi lang thang vô định trong thập kỷ cuồng điên
Kẻ nhương nhiễu đã quen dần với trò đùa
Người giận hờn đã ngủ quên
Huh...em hãy cho tôi thấy bản ngã của chính tôi
Để tôi biết nên buông tay hay nên cố níu lấy?
[Chorus]
Nếu quá đau để buông lời tan vỡ
Hãy coi định mệnh là cái cớ cho câu trả lời
Để ánh mắt cuối trao cho nhau
Chẳng thấp thoáng chút thương hại nào
Để cho sự rời xa đúng nghĩa kết thúc những dang dở bấy lâu
Đừng giết chết tôi
Nếu quá đau để buông lời tan vỡ
Hãy coi định mệnh là cái cớ cho câu trả lời
Để ánh mắt cuối trao cho nhau
Chẳng thấp thoáng chút thương hại nào
Để cho sự rời xa đúng nghĩa kết thúc những dang dở bấy lâu
Đừng giết chết tôi bằng
Đừng giết chết tôi bằng im lặng