Huy Vạc
Khách Mời
Mình từng cười đùa với nhau mỗi ngày
Nhưng bây giờ đây đã hết
Nước mắt nghẹn ngào trên mi
Thiệp hồng của người chính em trao tay
Nhưng em nào đâu có biết
Đã chết ở trong tim anh

Lặng người khi thấy em vui bên một ai
Miệng gượng cười, nước mắt chẳng rơi
Phải chăng đã hết cổ tích
Chỉ còn thực tại với nỗi đau!

Thật lòng thì anh rất cảm ơn
Cảm ơn vì người đã đến mời
Để anh một lần được thấy em...
Rạng ngời thế kia!
Nhìn người thật đẹp dưới thánh đường
Đã từng hẹn thề đến suốt đời
Người cầm tay em không phải anh
Anh là quá khứ đấy thôi

Thật lòng thì anh rất cảm ơn
Đến đây cũng là chấm hết rồi
Chỉ mong một điều ở chính em…
Phải thật ấm êm!
Người nắm tay em đi cùng đến thánh đường
Sẽ là người cho em hạnh phúc
Có lẽ thanh xuân đã qua rồi
Đã đánh mất nhau thì đành vậy thôi

Lỗi lầm của quá khứ hai ta
Giờ phải cố xóa hết
Sẽ phải xóa hết
Lời tạm biệt đành phải nói ra thôi!