Cung đàn viết tên ai gọi nơi thật xa mấy ngàn
Mà tại sao chẳng còn ai nhớ thương ai đợi mong
Đôi lần viết câu ca mà sao chẳng ai thấu hiểu
Đến khi nhận ra chỉ có mình ta ôm vấn vương
Phận mình nên duyên chẳngg tới
Cố mấy cũng chỉ xa vời
Làn mây bay đưa lối
Chẳng thể giữ người lại mãi thôi
Đọng lại giọt sương mờ phai phôi
Đành giấu kín trong tim
Có ai nào hay, đợi mong chỉ mang theo đắng cay
Vì một lần thương nhớ
Chìm trong muôn ngàn bơ vơ
Vì một lần đã chót
Đắm say mộng mơ
Chẳng thể tìm thấy những bình yên nơi ấy
Xa rồi mãi chỉ thêm hằn sâu đớn đauu
Mái tóc người thương
Vương sầu lắng
Lệ nào đắng mà chia phôi
Tiễn biệt nhân gian
Duyên mình lỡ
Ai nào ngỡ lại chia đôi
Nỗi buồn đôi mắt
Kẻ đã thấm tình si
Nỗi buồn Đau thắt
Kẻ đã thấm biệt ly
Bên sông đâu đây vang bao câu ca
Dù Lòng này vẫn nhớ thương em ở nơi phương trời
Phận mình nên duyên chẳngg tới
Cố mấy cũng chỉ xa vời
Làn mây bay đưa lối
Chẳng thể giữ người lại mãi thôi
Đọng lại giọt sương mờ phai phôi
Đành giấu kín trong tim
Có ai nào hay , đợi mong chỉ mang theo đắng cay
Vì một lần thương nhớ
Chìm trong muôn ngàn bơ vơ
Vì một lần đã chót
Đắm say mộng mơ
Chẳng thể tìm thấy những bình yên
Nơi ấy Xa rồi
Mãi chỉ thêm hằn sâu
Đớn đauu
Những khúc ca . Còn vương bên sông
Những êm đềm chẳng với nhớ mong
Một lần thấy nụ cười vẫn ngỡ trăm
Ánh trăng thuở nào nay đã bỏ rơi khúc ca