Chung Thanh Duy
Duyên Trời Lấy
Mây mang những giọt mưa hay giọt nước mắt
Gió khẽ rung nhẹ cây lên từng giai điệu
Gã du ca say mang ngàn tiếng hát
Hát cho nhân gian mang đậm u sầu
Cứ nghĩ chuyện tình yêu sẽ là cổ tích
Nhưng sao sai nhung nhớ ai bao tháng năm dài
Trách thay duyên số trời ông chẳng thương con
Để Đến nay thân xác con cũng đã héo mòn
Lắng nghe con tim cứ hoài than khóc
Khóc cho đôi ta không thể bên nhau
Cớ sao còn yêu còn thương mà lại phải xa
Để cho ngàn kiếp giọt nước tràn khóe mắt ta lá la là
Sao ta không thể quên đi chuyện ngày xưa ta không thể ngưng nhớ
Cứ đêm đêm năm mơ nghĩ vẫn vơ trách sao chuyện chẳng nên thơ
Thương cho duyên phận ta ông trời lại gieo bao nhiêu là cay đắng
Để cho ta giờ đây ôm bao nỗi buồn lệ ta cứ tuông chập trùng
Hớ hớ hớ hớ hớ hơ hớ
Tình yêu là liều thuốc đắng mà
Na ná na nà ná na na nà na nà

Rap:
Số trời đã định thật phũ phàng
Thời gian bên nhau đều là vàng
Xa nhau cả 2 đều hoang mang
Dù yêu đến mấy nhưng duyên số đã muộn màng
Chia tay dù không hề Một lý do
Xa thật xa chẳng 1 chút đắn đo
Xa thì xa nhưng tình yêu còn đó
Thử hỏi như thế có khác gì dày vò Na ná na na ná na na nà na ná
Có xa nhau mới biết được mình thương nhiều
Rồi đó buông tay lời hứa xưa nhớ được bao nhiêu
Xa nhau không phải vì hết yêu
Cái tôi mỗi người thật quá lớn
Cơn giận cả 2 đã quá trớn
Để rồi xa nhau còn trong lòng là van lơn

Coda:
Còn yêu nhau không
Để nhau trông mong
Ngổn ngang chưa xong
Làm sao
Làm sao quên mau
Lòng thêm thương đau
Trời cao có thấu được đâu
Cớ sao lại thế này
Đớn đau là thế này
Í í í i i

Nắng đã tắt, buông màn đêm nghe lòng đau sót
Cứ, cứ thế ta nhẹ đi chỉ còn thở dài
Tiếng mưa rơi rơi nghe mà tê tái
Ngỡ đâu dao đâm đau tận mây trời
Chỉ ước 1 lần thôi ta về bên nhau
Để để nói ta còn yêu sao phải chia lìa
Cớ sao còn yêu còn thương mà lại phải xa
Để cho ngàn kiếp giọt nước tràn khóe mắt ta lá la là
Nếu lúc trước không yêu thì ta giờ đây chẳng thương chẳng đau thật nhiều
Nếm những chua cay cuồng quay héo úa xơ xác tan nát cõi lòng
Tim ơi đừng than khóc, lý trí ngừng trách móc
Ngang qua đời ta xong phải xa dẫu bao thiết tha còn vương lại ..
Sao ta không thể quên đi chuyện ngày xưa ta không thể ngưng nhớ
Cứ đêm đêm năm mơ nghĩ vẫn vơ trách sao chuyện chẳng nên thơ
Thương cho duyên phận ta ông trời lại gieo bao nhiêu là cay đắng
Để cho ta giờ đây ôm bao nỗi buồn lệ ta cứ tuông chập trùng
Giờ đây đường đời chia hai ngã
Hai ta thành hai kẻ xa lạ
Đau lòng nhìn nhau rồi vội bước đi mau
Tình yêu ngày nao sao nỡ quên lòng đau
Dù cho đến một ngày em yêu ai
Thì hãy khắc cuộc tình này vào ngực trái
Chuyện tình mình dù chẳng đúng nhưng không sai
Nếu có quay lại xin yêu nhau đến mãi mãi
Anh nói... Có xa nhau mới biết được có thương nhiều
Rồi đó buông tay lời hứa xưa nhớ được bao nhiêu
Xa nhau không phải vì hết yêu
Cái tôi mỗi người thật quá lớn
Cơn giận cả hai đã quá trớn
Để rồi xa nhau còn trong lòng là van lơn êiiii và phiêu nào các đồng râm