Sol7
Rót cho vơi bớt đi sầu lo
Rót cho vơi bớt đi sầu lo x2
Mưa đang rơi rơi bắt đầu to
Bầu trời chơi vơi 1 màu đỏ
Trong căn nhà đó, trên cái lầu nhỏ
Ngồi bên cửa sổ ngó ra đầu ngỏ
Người tình nói nhớ tao nhưng mà đâu có
E đã quên đi hết những gì mình cho nhau đó
Cuốn cuốn rồi uống vào lời ra x2
Rời xa những chốn đông người qua
Nói chuyện về mình chứ đéo nói về ngta
RÓT CHO VƠI BỚT ĐI SẦU LO
Ver 2
Mình có còn duyên k a cũng đâu rõ
Lúc cần gặp nhất em nào cho
Có 1 lý do, a đã biết sau đó
Rót cho tràn ly nước màu nho
Khói thuốc ám phổi xám màu tro
Nếu như em k thay lòng vội
Thì người thứ 3 làm sao có
Vạn vật luôn thay đổi, để vật chất lên ngôi
Gì cũ rồi thì thay mới t phải bỏ
Tiền và biệt thự có hồ bơi, sân bóng rổ
Là mục tiêu mà tao đề ra mình phải có
Mày sẽ nhìn thấy hình thái đó
Khi tao lướt ngược gió và đi trên bãi cỏ
Đừng nhìn t với vẻ khó chịu khi m chưa hiểu ra và chưa từng trải nó
Tháo mặt nạ joker xuống vì t muốn hiền
Tụi m vì tiền bắt tao xấu xa sống chó
Đến với tụi m khi trong túi tao có tiền
Nhưng mấy ai bên tao khi cô đơn hay khốn khó
Có ánh mắt liếc, t chỉ biết lắc đầu cười trừ im lơ
Đéo có vị nào ngọt ngào hơn đc nước đào- glinter
Không còn như trước, k còn đưa rước
Khi trời mưa trút, sợi duyên chưa buộc
Lời nói chưa thật, thì đừng hứa trước
Để mắt chứa nước, như bị cứa xước
Rào cản chưa vượt, vì đôi chân chưa bước
Nên gặp lại chưa đc, mệt k còn dư sức
Nhưng tao vẫn chưa gục, khi người đời chưa phục
Chấp 2 tay thưa phật, con chưa muốn thua cuộc
RÓT CHO VƠI BỚT ĐI XẦU LO
CUỐN CUỐN RỒI UỐNG VÀO LỜI RA
Đốt thêm điếu đó cũng vì khó ngủ
Sài gòn làm bao nhiêu cũng có đủ
Nói với mẹ là yên tâm ngủ đi
Đêm xuống mấy ae lại rủ đi
Những thứ cần phải quên rót hết vào ly
K biết cái nào đên, k còn nhớ cái nào đi
Bao nhiêu thị phi, mưa rơi li ti, cuốn trôi đi đi
Trong âm nhạc ngây ngất, t k phải hay nhất
Màn đêm buông xuống rồi nhưng nhẫn giã k thể say giấc
Khuôn mặt t gầy hốc, trên đầu thì đầy tóc
Cố gắng để một mai, trong túi đc đầy thóc
Để mọi thứ tốt hơn, chứ k làm nó xấu đi
Chấp nhận sự cô đơn, k thể nào giấu đi
Cạm bẫy tràn lan cho nên tao phải lowkey
Ngồi dưới ánh đèn vàng, cùng nỗi sầu phải nấu đi