Một vài tấm ảnh cũ, cùng vài dòng tin nhắn thoại
Bật vài bài nhạc mà em thích hi vọng sẽ làm đêm dài này ngắn lại
Nhắm mắt vào mơ thấy em thật hạnh phúc, nhưng anh nghĩ là mình nên vùng dậy
Đóm lửa nhỏ trên đầu thuốc rực hồng như muốn đốt hết cảm xúc này bùng cháy
Đồng hồ cứ tik tok tik tok tik tok tik tok nếu cứ thế này thì chắc anh bật khóc
Anh đâu đủ sức cứ ra vẻ cọc cằn che buồn đau anh dấu trong góc khuất
Đề khi đêm về, chỉ mình anh phải luôn luôn đối mặt
Sao nhớ về nhau không phải cười mà là môi cắn chặt?
Dù em nói “ Ta không còn yêu nên dừng”, nhưng đó chỉ là những gì em nghĩ còn anh chưa từng
Sẵn sàng để em đi, kỉ niệm cũ anh không lục tìm nhưng cũng không muốn bị thời gian tới đem đi
Liệu nơi em có đọng lại đôi chút? Anh nhớ những đêm hẹn bên trong rạp chiếu phim, ta như cùng bật khóc khì nói về những lo âu
Nhớ rất kĩ từng câu đùa từng câu chuyện vui buồn mà ta kể cho nhau
Có thật đôi ta sẽ vẫn mãi là bạn? Em sẽ luôn giữ những kỉ niệm mong manh?
Nhưng sao phố đông nắm tay người yêu mới lướt qua em còn chẳng muốn nhìn đến mặt anh
Điều đó làm tim/ anh nhói đau, luyến tiếc đọng bao vây như làn khói
Bình minh hoàng hôn cứ trôi cỏ vàng cháy tàn vẫn chỉ còn lại mình anh... bên trong màn tối
Bao ngày tháng bên nhau nồng say
Sao giờ nỡ theo mây vụt bay
Không còn ấm hơi đôi bàn tay
Em vội bỏ rơi tôi lại đây
Trôi vào quên lãng ấy khi em rời đi
Kỉ niệm ngày ấy khiến ướt đôi hàng mi
Dẫu em mãi chẳng về
Vội vàng em đã lãng quên đi câu ước thề
Theo gió đông
Ánh trăng cũng biến tan
Để anh lại đây em vội quên lãng
Tiếng yêu mãi chẳng còn
Và vài dòng tin nhắn kia cũng đã héo mòn
Anh khuất trong sương mờ
Anh đã không thể chờ
Còn chờ được không, còn đợi được không
Từng ngày dài trông ngóng, em là cả nguồn sống nhưng mà...
Em đã mãi nắm tay ai
Chỉ còn tôi nhớ thương từng giờ
Anh chỉ muốn mình rong chơi đâu đó
Câu chuyện cả 2 sẽ mãi không khép lại
Nhưng bây giờ anh nằm gục trong tối
Đọc lại câu chuyện cùng với tiếng thở dài
Muốn nhắm mắt mình tự do tự tại
Bật con beat rồi viết thêm vài bài
Biết đâu câu ca anh lại thêm chau chuốc được người khác nghe đọng lại thêm vài ngày
Anh không thể nào biết trước, ngày em đi anh cũng đâu biết được
Anh ngước mặt lên rồi tự hỏi ông trời, " tại sao lại chẳng cho ta được sánh đôi "
Duyên tình tôi ông lại nở lấy đi cất luôn nổi nhớ phía sâu trong ngọn đồi
Nổi buồn tôi ông lại mang trả lại để lại tâm tư đau đớn lại lên ngôi
Khói thuốc vẫn nuốt vào trong phổi, em nhẫn tâm không trả lời xin lỗi
Vậy tại sao người ra đi không nói, để anh an tâm nổi buồn cất trong gối
Em sánh vai đan tay bên người mới, hỏi thăm vài câu em cũng đâu trả lời
Bộ em muốn mình cắt đứt vậy sao? Sao ngày trước chúng ta không vì nhau?
Bao đêm dài mà ta vun đắp
Gió cuốn đi không lời biệt li
Ánh trăng tàn một đời say đắm
Chiếu sáng mắt ai dòng lệ trên mi
Tiếng yêu xưa còn đâu em hỡi
Giờ chỉ mỗi ta khung trời xa xôi
Thế thôi xin từ nay không nhung...nhớ thêm ai
Cho sầu vơi