Ta vừa mới chia tay bấy lâu
Chẳng ai nói được thêm mấy câu
Hãy trả lời anh
Em vẫn còn yêu đúng không ?
Và khi chiều buông trên khóe mắt em
Chẳng ai lau bờ mi lắm lem
Thời gian đang trôi
Một mai rồi sẽ quên thôi
Đi theo ánh nắng chiều tàn
Phía cuối dòng người
Sao nơi đây chỉ còn mình anh
Nếu có thể trở về thì anh sẽ chẳng buông lơi bàn tay của em
Một ngày như thế thật dài
Thả cảm xúc vào nhạc
Nhưng trong tâm trí vẫn cứ đầy vơi
Biết bao giờ để được bên nhau, như ngày đầu?
Anh hay là em?
Có phải ta đang chìm vào hỗn độn chỉ để tìm kiếm một lí do?
Riêng anh thì vẫn loay hoay trong khoảng vô định cùng thuốc lá và men
Tại sao ta lại chồng chất vào nhau cảm xúc của riêng mình khi đó?
Đã bao lâu rồi anh chưa viết những tâm tư như thế vào đây
Ánh chiều tàn khuất sau con phố, mưa rơi nặng hạt chẳng thể nào hay
Và đã mất bao lâu để thôi nghĩ ngợi, tất nhiên anh đã mệt rồi
Mong một mai em sẽ hiểu được, ít nhất là một lời xin lỗi...từ anh
Đi theo ánh nắng chiều tàn
Phía cuối dòng người
Sao nơi đây chỉ còn mình anh
Nếu có thể trở về thì anh sẽ chẳng buông lơi bàn tay của em
Giờ đây ta khác vùng trời
Chỉ mong một ai
Xoa dịu tổn thương mà em đã mang
Sau tất cả tình mình vẫn thế như ánh chiều tàn