Phúc Chinh
Tựa Gấm Hoa Ngọc Ngà
Trót ánh mắt khi nàng ghé qua
Tựa như mây
Mùi hương tóc em còn đây
Lời chưa nói thấm thoát thời gian
Em nỡ si tình ai
Người ta mang cho em
Gấm hoa ngọc ngà
Rồi nàng lên xe hoa
Bao người đón đưa
Tay cầm tay
Em tô vết son người đưa
Còn đâu nữa ái ân ngày xưa
Em đã yên lòng chưa
Còn riêng anh
Mang bao vấn vương câu hứa
Lời yêu thương ngày xưa
Nhớ không nàng ơi
Trời ban cho ta số kiếp thân cơ hàn
Phận nghèo nên ta đâu mơ ước
Sao được xứng bên nàng
Chẳng giàu sang nên
Duyên chúng ta dở dang
Tía đã phụ lòng chàng trai
Thương em chịu bao gió sương
Tía gả em cho người khác
Giờ mỗi người một con đường
Anh buồn mắt cay lệ nhòa
Tiễn em rời xa cố hương
Thế là đành từ nay cách biệt
Ở lại quê nghèo ôm nhớ thương
Tía đã gả em thật rồi
Buồn bông tím ơi
Giờ còn ai đâu
Ở nơi đây nữa mà đợi
Hạnh phúc của em
Tía nỡ đành lòng đem lên bàn cân
Thầm trách tía là tại vì sao
Hỡi ai lại nỡ
Ham phú phụ bần tía ơi
Còn lại đây câu ca cho nàng bấy lâu
Lời khi xưa trôi theo án mây về đâu
Mình nghèo không dám mơ mộng cao
Em chẳng buông câu chào
Qua ngày sau
Chẳng còn nhớ nhau thương nhau
Lời yêu thương ngày xưa
Nhớ không nàng ơi
Trời ban cho ta số kiếp thân cơ hàn
Phận nghèo nên ta đâu mơ ước
Sao được xứng bên nàng
Chẳng giàu sang nên
Duyên chúng ta dở dang
Anh đi về đường xưa
Đặt dấu chân qua lối cũ
Chốn quê biết bao mơ ước
Mà đôi mình từng ấp ủ
Thuyền nay đã đứt dây rồi
Trôi đi theo một cơn lũ
Sau ngày giông hạnh phúc mình
Đã chìm sâu vào giấc ngủ
Mong em sẽ luôn ấm êm
Hạnh phúc nơi mười hai bến nước
Mong em sẽ luôn luôn vui
Dù chuyện gì ở phía trước
Mong người ta sẽ lo
Những gì anh chưa làm được
Mong đời em gặp nhiều may mắn
Với những gì tía mơ ước
Khóc cho nhau lần cuối thôi
Mang theo tình anh cuốn trôi
Tình theo nắng cứ thế nhẹ bay
Bay đến nơi chân trời
Lòng hoài niệm
Còn bao vấn vương chôn giấu
Lời yêu thương ngày xưa
Nhớ không nàng ơi
Trời ban cho ta số kiếp thân cơ hàn
Phận nghèo nên ta đâu mơ ước
Sao được xứng bên nàng
Chẳng giàu sang nên
Duyên chúng ta dở dang
Lời yêu thương ngày xưa
Nhớ không nàng ơi
Trời ban cho ta số kiếp thân cơ hàn
Phận nghèo nên ta đâu mơ ước
Sao được xứng bên nàng
Chẳng giàu sang nên
Duyên chúng ta dở dang