Phí Phương Anh
Răng Khôn
Nói với em có sai chăng
Phải đau đớn mới mong trưởng thành
Mới biết tiếc thương những gì đã mất

Sánh bước đi mãi bên nhau
Rồi lạc mất ở ga chuyển tàu
Tình đầu như chiếc răng khôn làm mình đau

Rồi thời gian cứ trôi
Em ngỡ tim mình đã thảnh thơi
Sau những lần đầm đìa gối ướt mi vương khóe môi

Rồi khi ai nhắc tên
Em đã dặn lòng không nghĩ đến
Đến anh - người em không thể nào quên

Nếu như em gặp anh
Lúc hai ta đã trưởng thành
Biết yêu thương mỏng manh
Và biết trân trọng người ở cạnh

Có khi em và anh
Đã không vì những lỗi lầm nhỏ nhặt
Mà hờn giận rồi lại mất nhau thêm một lần

Mùa hè năm ấy cứ ngỡ cầm chắc đôi tay sẽ bên nhau đến trọn đời
Rồi bao mùa trôi bàn tay ấy xa tầm với
Bầu trời năm ấy còn xanh nhưng đáng tiếc em đã không còn thuộc về anh
Em là một nỗi buồn đẹp nhất anh cất để dành