Rồi một ngày anh sẽ chết
Không một ai còn thấy hình bóng lúc anh ngồi
Năng lượng của anh sẽ hết
Tro của anh hòa vào làn gió ở lưng đồi
Vậy cuộc đời này bao nhiêu
Bao nhiêu anh không thể biết làm sao deal
Anh sẽ đi và để lại đây biết bao điều
Điệp khúc không phải lúc nào cũng cao đâu
Và những lúc ta cúi đầu thì cũng sao đâu
Và anh đã từng thấy những ánh đèn là điều xa vời
Trên sân khấu như thêm một lần cho anh được ra đời
Lại viết
Viết bao nhiêu để cho vừa
Viết
Viết bao nhiêu để lấp đầy tổn thương
Lại viết
Trong con tim anh như cháy hơn
Đôi khi anh cần lại một cái ôm
Sao ở bàn tiệc anh lại thấy đơn
Trôi theo ngọn gió ở trên lưng đồi
Anh vẫn còn đó ngát thơm hương sồi
Nhòe đôi mắt của anh đã lâu
Nhòe đôi mắt anh chẳng còn nỗi đau
Lại viết
Viết bao nhiêu để cho vừa
Viết
Viết bao nhiêu để lấp đầy tổn thương
Lại viết
Viết bao nhiêu để cho chừa
Viết
Viết đam mê lên cho đầy một chương
Thời giờ đâu để mà tiếc thương
Điều mà hiện tại anh có thể làm là tự mình biết vươn
Vì ai cũng còn cơ hội
Dù cho tâm hồn này trơ trọi
Có thế nào, có ra sao
Anh sẽ vẫn làm dù lời nói là dao
Không một tiếng thét gào
Bao lâu nay anh vẫn ổn đấy thôi
Như bông hoa anh đào lặng lẻ rơi
Như đang hạ cái tôi
Dù là bao đau thương
Người mình cần được chữa lành là người đang ở trong gương
Buồn thì làm được gì rồi cũng dần thiếp ở sân vườn