Những tin nhắn đang chờ không còn muốn xem
Giờ em đầy ắp nghi ngờ, cô độc giữa đêm
Một phút mi nhắm ngơi nghỉ, mà toàn là nỗi đau
Cứ thế câu chuyện như chưa lâu
Giấc mơ đã khép lại, hi vọng đứng yên
Thực ra còn chút rung động, chỉ là muốn quên
Vì nay đã hết tin tưởng, nhiều lần tim em tổn thương
Đáng lẽ em phải buông sớm hơn
Chuyện buồn mà cứ lê thê hoài, mà nối nhau kéo dài
Nhìn lại em biết em điên dại, bởi quá lâu yêu ai
Tuổi đời nhẹ lướt như mây trời, em thấy quá rối bời
Để tìm kiếm cho mình ấm áp mới
Chuyện buồn từ đó không phai nhòa, dù tháng năm vốn là
Thần dược để xóa đi tất cả đau đớn lẫn thứ tha
Liệu rằng lần nữa đi bên nhau, ta sẽ yêu bao lâu hay mãi
Kết thúc vẫn thế luôn thật buồn
Những tin nhắn anh gửi, hối hận đắng cay
Hỏi em còn có cơ hội, bên em yêu như khi ấy
Thật tiếc là lúc em cần, người lại không chút vấn vương
Thế nên mọi kỉ niệm xưa giờ như gió qua đường
Chuyện buồn mà cứ lê thê hoài, mà nối nhau kéo dài
Nhìn lại em biết em điên dại, bởi quá lâu yêu ai
Tuổi đời nhẹ lướt như mây trời, em thấy quá rối bời
Để tìm kiếm cho mình ấm áp mới
Chuyện buồn từ đó không phai nhòa, dù tháng năm vốn là
Thần dược để xóa đi tất cả... đau đớn lẫn thiết tha
Liệu rằng lần nữa đi bên nhau, ta sẽ yêu bao lâu hay mãi
Kết thúc vẫn thế luôn thật buồn
Một câu chuyện buồn
Một câu chuyện buồn
Chuyện buồn mà cứ lê thê hoài, mà nối nhau kéo dài
Nhìn lại em biết em điên dại, bởi quá lâu yêu ai
Tuổi đời nhẹ lướt như mây trời, em thấy quá rối bời
Để tìm kiếm cho mình ấm áp mới
Chuyện buồn từ đó không phai nhòa, dù tháng năm vốn là
Thần dược để xóa đi tất cả... đau đớn lẫn thiết tha
Liệu rằng lần nữa đi bên nhau, ta sẽ yêu bao lâu hay mãi
Kết thúc vẫn thế luôn thật buồn
Một câu chuyện buồn
Một câu chuyện buồn