Hồ Ngọc Hà
Càng Trưởng Thành, Càng Cô Đơn
Nhìn lại lâu nay em vẫn cứ thế
Gồng cả đôi vai gánh vác thế giới
Chuyện ở bên ai em không nghĩ tới
Chỉ muốn an nhiên không muộn phiền
Mỗi ngày trôi đi cũng không khác mấy
Lầm lũi cô đơn ai ai cũng thấy
Vài lần yêu đương em đau thế đấy
Tự hứa không yêu thêm một ai
Nhìn chung quanh dường như chỉ thấy
Có mỗi riêng em trên thế gian
Và cuộc sống đâu thể sẽ luôn công bằng đúng sai
Rồi những đêm thẫn thờ trống vắng
Lòng bỗng nhớ rằng đã bao lâu, mình chẳng thể yêu ai
Có phải càng lớn khôn
Càng thêm thấy cô đơn
Càng né tránh những nơi ồn ào
Tự mình bước qua giông bão
Có phải càng lớn khôn
Người ta sẽ cô đơn
Vì tình yêu chính là điều dễ dàng
Đổi thay nhất trên đời
Giả vờ con tim như không cảm xúc
Giả vờ nhân duyên vẫn chưa đến lúc
Giả vờ cô đơn vẫn luôn hạnh phúc
Dù khóc cho qua đi sợ hãi
Nhìn chung quanh dường như chỉ thấy
Có mỗi riêng em trên thế gian
Và cuộc sống đâu thể sẽ luôn công bằng đúng sai
Rồi những đêm thẫn thờ trống vắng
Lòng bỗng nhớ rằng đã bao lâu, mình chẳng thể yêu ai
Có phải càng lớn khôn
Càng thêm thấy cô đơn
Càng né tránh những nơi ồn ào
Tự mình bước qua giông bão
Có phải càng lớn khôn
Người ta sẽ cô đơn
Vì tình yêu chính là điều dễ dàng
Đổi thay nhất trên đời
Đã có lắm quá khứ đắng cay dày xéo em vẫn không quên
Bao nhiêu năm sợ hãi cơn đau dìm em vào sâu bóng tối
Có phải càng lớn khôn
Càng thêm thấy cô đơn
Càng né tránh những nơi ồn ào
Tự mình bước qua giông bão
Có phải càng lớn khôn
Người ta sẽ cô đơn
Vì tình yêu chính là điều dễ dàng
Đổi thay nhất trên đời
Tình yêu chính là điều dễ dàng
Đổi thay nhất trên đời