Còn buồn thương ai đêm từng đêm chiếc bóng cô phòng
Gió lay cành cao hỏi ai tại sao buồn thêm trong lòng
Hồng trần thôi đưa … chưa kịp thấy êm ấm bên đời
Hạnh phúc đơn sơ … có ngờ đâu là niềm đau
Đành lòng phân ly con đường chia 2 hướng đi
Người về bên ai đau lòng hay vui sướng gì?
Làm người thỡ than … xưa lại không tìm đơn giản
Lại tìm với gian nan vỡ tan ưu buồn
Khóc chi người … cũng chỉ để lại đớn đau trong tim
Ngày người bước ra đi anh mang nỗi đau em đâu thấu
Hạnh phúc ngọt ngào … xem như là những giấc mơ phai mau
Tình lỡ thôi đành … riêng anh ôm trọn niềm đau
Có lẽ ta đã xa nhau từ chiều hôm ấy
Ngày người buông tay nhanh … để đến bên được tình nhân mới
Quyển nhật kí ta ghi ngày nào … người lật sang trang
Đành lòng người sang ngang … xé tan … phũ phàng
Anh chỉ là cây cỏ nhỏ … mọc dại ở ven đường
Sông trôi ngõ nhỏ … sao được lòng em thương
Trong tay … anh có gì ngoài trông gai
Nhưng mà không ngại … vì em anh chống lại
Người mang cay đắng (hả ?) … Vậy anh có khác gì em đâu
Hai bàn tay trắng ( nè !)… lại còn cố vác lấy thêm sầu …
Tình duyên giờ đã vỡ … sẽ mãi chẳng bao giờ … ta còn nhìn thấy được dung nhan
Hẹn lại kíp sau … nếu có trắc trở .. ta nguyện vẫn bước cùng nàng
Hoa xin kia dù đẹp rồi cũng sẽ phai nhanh theo thời gian
Ở bên này … lòng người vương về nơi khác
Dấu nước mắt vội màng … hạ tàn đã qua mãi chẳng trở lại
Mang đi hết … niềm vui trôn vùi nơi ấy …