Datmaniac
Đỉnh núi tuyết của nuối tiếc
Một hôm mày phải đi thật xa rời những quy định
Vì đầu óc, hành vi như là vi mạch và nó cũng được xây lên từ 1 viên gạch
Mấy đứa bạn tao khoe : “đây là yên bình” . Rồi tụi nó share cho tao nguyên bịch
Đây là ngôn ngữ chung không cần phiên dịch
Và cũng không bi kịch nào được biên kịch
Mà cho dù nói chung hay là quy chụp thì khi chạm vào suy sụp là vi phạm luật bí mật của một di vật
Và được ghi bằng bút bi mực
Đêm homie tao nó còn phải đi trực
Ở mỗi quốc gia, giàu và nghèo, trên mọi châu lục và lãnh thổ
Tao không muốn thấy chiến tranh, người già lao lực, trẻ em vào cảnh khổ
Viết lời nhạc tuổi đời còn rảnh rỗi
Một ngày nhanh trôi tháng năm đâm thành chồi
Cho mai này khôn lớn, sắp sửa xa quê
Bữa cà kê thêm ly sữa café nữa là về

(Ah)
3 giờ 25
Cuộc đời tao cũng đã qua được 20 năm ..rồi 30 năm, 50 năm
Khi hoa ra màu vừa qua đầu mùa
Chơi va đầu ngồi thoa dầu. Rồi mai này thành ra người ngày đa sầu, vô tư, yêu thương bao nhiêu tuôn ra đầu nguồn
Tao chỉ muốn giữ lại cho mình một nhánh cây trước khi tao trở thành bánh răng và vận hành bằng những cánh tay
Khi vuốt ve những lần thuốc men, trong túi quần đi học là vé xe tụi tao nhớ lần đó là trận đánh hay (ah)
Khi tao biết mình sẽ lớn và cảm xúc thì đã phí hết chừng đó vào ngày tháng hình như nó chưa từng đến
Như cơn mưa thưa dần đến trưa gần hết
Bây giờ phải tất bật vào mỗi sáng , không được làm những điều mình thấy thỏa đáng
Rõ chán !
Việc học bỏ ngang, tụi nó đang chia cái gói trên tay cho mấy đứa nhỏ bán
Ai cũng sống như đã nghĩ đến cái chết và cười
Đôi khi tao thấy rằng mình chắc cũng hết là người
Và nếu cuộc đời là thế, sẽ trực chờ bủa vây
Em ơi! Mặt trời lên giữa giờ bữa nay
Trên hàng cây đang chờ cưa máy, lính chữa cháy hay là thợ sửa giày
Lòng anh là khu chợ chưa xây, mang theo mình món nợ đưa đẩy..
Và một ít nổi sợ chưa thấy
Muốn quay về những ngày xưa ấy
Không phải xem lại cách đi đứng và viết nhạc khi hứng
Nhưng có thể là không biết viết như thế nào
Thì có đôi lúc mình sẽ nói như thế này:
Tao tìm thấy được một kế để giàu, cũng như tụi mày nó không hề dễ dàng !
Để mà mình có thể sống cùng niềm tin khi trời sáng
Thế là ta đã tồn tại từ thuở bình minh của thời gian
Và tất cả vấn đề này chưa đủ sức để có thể dễ hạ tao đo ván với bao nhiêu muộn phiền và lo toan
Chỉ là mình đến tuổi được nhận biết về mọi thứ thật rõ ràng
Mặt trời lên trên ngọn còn non (ay) . Cho con chữ được tròn
Nhưng cuộc đời này không giữ được con
Một thế giới rộng lớn chỉ mới bấy nhiêu nhọc nhằn
Con còn muốn tới nhiều nơi, về Bạc Liêu, Sóc Trăng
Trong số mấy thằng ở đây có ai người yêu tóc ngắn?
Có ai từng đem gói ghém những hôm buồn hiu sốt vắng ?
Nếu có điều quá đáng trong đời, đó là áng mây trôi quá nhanh
Sẽ có những ngày anh em mình ngồi quán nhậu và coi đá banh
Tại sao cứ ngắm nhìn thành phố buồn hiu từ đây
Tại sao phải quan tâm nhiều đến một điều như vậy ?
Tao không biết ai sẽ khóc cho một buổi chiều như vầy
Đảm đương lời vừa nói ra là tao đã can đảm hơn
Tao nghĩ : muốn đơn giản hơn không cần uống thuốc giảm đau
Tài năng, ngôi sao là gì ? Nếu như không biết cảm ơn
(Cảm ơn)
(Yo)