Lynk Lee
Phải Chăng Trưởng Thành Là Chia Ly
Tôi ngày ấy, tôi một thời thơ ngây
Chiều hoàng hôn dần buông dõi theo làn tóc ai bay
Niềm hạnh phúc nhỏ nhoi mỗi ngày
Là được nhìn thấy em như vậy
Thương em thương cả khung trời mộng mơ

Em ngày ấy, vô tư tựa những đám mây
Ngại ngùng bên cạnh anh, em kể chuyện nắng, chuyện mưa
Em mong đừng lớn lên, sợ bỏ quên ta của ngày xưa
Để bàn tay anh, tay em chạm nhẹ mỗi trưa

Giữa những tháng năm êm đềm, là tôi mỗi chiều đợi em
Cố vờ như tình cờ đi chung trên đoạn đường thân quen
Đôi khi tôi ôm đàn ngồi ngẩn ngơ nghĩ vài câu hát
Về em, và tôi viết những dòng đầu tiên

Tự hỏi phải chăng trưởng thành là chia ly
Từng giọt ký ức theo mưa cuốn đi
Tự hỏi những dại khờ năm ấy
Tại sao khiến tim đau đến như vậy

Giấc mơ năm nào đành dở dang
Màu hoàng hôn xưa phôi pha mùa cũ khuất xa
Góc phố thênh thang người lại qua
Riêng anh một mình lạc lõng giữa khung trời
Nhớ ai nhớ ai
Tại sao anh cứ hoài thương mãi một người
Xa rồi đấy, tháng năm dài theo gió bay
Chỉ còn anh và anh ôm từng nỗi nhớ đong đầy
Ai cũng phải lớn lên, chẳng còn ai của những ngày xưa
Giờ bàn tay anh, tay em ngược đường nắng mưa

Giữa thế giới bao nhiêu người, liệu em có còn đợi tôi
Như tôi đã ngờ nghệch đợi em suốt một thời xa xôi
Đôi khi tôi tự nghĩ cuộc đời tôi như một tiểu thuyết
Mà em là người viết những dòng đầu tiên

Tự hỏi những con đường mình từng đi qua
Liệu người quên chưa cơn mưa ướt nhòa
Tự hỏi sao tình đầu đẹp thế
Để sau biết bao lâu vẫn mơ về

Giấc mơ năm nào đành dở dang
Màu hoàng hôn xưa phôi pha mùa cũ khuất xa
Góc phố thênh thang người lại qua
Riêng anh một mình lạc lõng giữa khung trời
Nhớ ai nhớ ai
Tại sao anh cứ hoài thương mãi một người

Phải chăng trưởng thành là chia ly
Này mưa ngừng đi
Những dại khờ năm nào
Là những giấc mơ anh còn mãi đi tìm
Phiêu
Tìm một giấc mơ dở dang
Màu hoàng hôn xưa phôi pha mùa cũ khuất xa
Góc phố thênh thang người lại qua
Riêng anh một mình lạc lõng giữa khung trời
Nhớ ai mãi
Phải chăng trưởng thành là chia ly