Lê Cát Trọng Lý
Tóc Tai Người Quên Chưa Chải
Có hai người đi qua cửa cười hé răng không thèm che lấy
Sách rơi mà không ai tỏ, mình với theo ơ này
Áng mây che vội, bàn tay đưa tới í ai
Mấy năm người quên không ngủ, vì tới lui với ngàn phép tính
Tóc tai người quên chưa chải, nhìn thấy thương ơ kìa
Tiếng mưa rơi vội, chạy nhanh kẻo ướt
Lấp lánh mưa xuyên nắng, bóng cây xuyên vào hơi thở của ta
Trong khóm tre xanh mướt có con sâu già nằm chờ khô
Hết rồi ngày 13
Nhớ mẹ cười hồi xưa
Đứng nhìn, nhìn thật lâu
Xem dòng tâm tư cuốn ta trôi dạt
Mấy năm người quên không ngủ, vì tới lui với ngàn phép tính
Tóc tai người quên chưa chải, nhìn thấy thương ơ kìa
Tiếng mưa rơi vội, chạy nhanh kẻo ướt
Lấp lánh mưa xuyên nắng, bóng cây xuyên vào hơi thở của ta
Trong khóm tre xanh mướt có con sâu già nằm chờ khô
Hết rồi ngày 13
Nhớ mẹ cười hồi xưa
Đứng nhìn, nhìn thật lâu
Xem dòng tâm tư cuốn ta trôi dạt