Vũ Cát Tường
Phi Hành Gia Cô Đơn
[Verse 1]
Ngày thơ bé anh luôn ước mơ bay cao
Bay ra khỏi Trái Đất và biến mất trong không gian
Được nhìn ngắm ngàn tinh tú đang vẫy chào
Chu du thật tự do tựa như gió trên thiên đàng
Tớ muốn làm gì khi lớn lên?
Tớ muốn được ghi nhớ tên
Trăm năm, nghìn năm nữa khi tớ ra đi chớ quên
Muốn được bay xa vào không gian, mở mắt ra và trông sang
Thấy Trái Đất quay, sẽ thật hay dù xuân hạ thu đông sang
Tớ cũng muốn làm họa sĩ đưa bút đi vẽ muôn màu
Hay làm chiến sĩ mặc kệ những hiểm nguy sẽ đương đầu
Cũng có thể là văn sĩ, khắc những suy nghĩ những ước cầu
Vì tớ như cuốn tiểu thuyết đang viết ghi những chương đầu
Làm phi công bay đến cao vời, nhà thiên văn hay đếm sao trời
Hay làm chú bưu tá đưa thư tay đến bao người
Tớ sẽ làm điều tớ thích nhất, tớ muốn để lại dấu ấn riêng
Tớ sẽ làm việc có ích nhất như lời người lớn vẫn khuyên
Tớ muốn làm, tất cả, kệ muôn vàn, vất vả
Làm thủy thủ đùa sóng cuộn tan
Làm nhà nông gặt thửa ruộng vàng
Chẳng biết sẽ trở thành gì trong những thứ từng ước không
Giờ tớ làm phi hành gia trong vũ trụ những ước mong
[Chorus]
Và anh ước sẽ được như phi hành gia
Đặt chân đến những vì sao của ngân hà
Ước mơ ngày bé yêu làm sao
Chưa biết thế nào là nỗi cô đơn khi đã bay lên rất cao
[Verse 2]
Anh đã làm gì được bao năm?
Có còn mơ ước sao trăng?
Anh chẳng còn vô tư nữa, lời tự hứa đã xa xăm
Anh muốn gì ngoài giấc ngủ
Đem những bi hài cất tủ cho tâm trí chút vô nghĩ không lo bị ai dẫn dụ
Vì đời khiến người ứng biến, khó chứng kiến phút hiền lương
Nửa ngày để kiếm chút tiền lương, nửa đêm để viết trút phiền thương
Vì anh đã phải thấy nhiều góc khuất đã từng làm sai mấy điều ngốc nhất
Từng thấy thành quả bấy nhiêu bỗng mất
Lòng chơi vơi, còn đấy nhiều chồng chất
Giờ không còn mong muốn gì cao xa
Khắc chân lý vào da
Anh không mơ cũng không nghĩ về những thứ đời vốn dĩ tạo ra
Tạm quên đi những dự định để tự tính các khoản chi
Mục nào cần thêm thắt, mục nào nên cắt giảm đi
Dù anh vẫn tìm ra cách vượt qua, dù chẳng bao giờ tự anh dừng bước
Nhưng từ lâu anh đã thấy được ra đó không là những thứ anh từng ước
Chuyện mới còn dở dang, những chuyện cũ cứ vọng về
Giờ anh là phi hành gia trong vũ trụ những bộn bề
[Chorus]
Và anh ước sẽ được như phi hành gia
Đặt chân đến những vì sao của ngân hà
Oh-ooh-ooh
Chỉ một mình cô đơn giữa trời cao
Trên chính con tàu vũ trụ mà anh luôn ước ao
[Bridge]
Mình muốn làm gì khi lớn lên?
Mình muốn được ghi nhớ tên
Trăm năm, nghìn năm nữa khi mình ra đi chớ quên
Vậy sao bây giờ mình lại quên chính con người mình hồi nhỏ?
Những va vấp không phải lý do để bản thân chối bỏ
Mình muốn làm rất nhiều thứ
Mình có thể thực hiện ngay
Vì đời mình như cuốn tiểu thuyết chờ được viết những chuyện hay
Trưởng thành sau những vấp ngã, đã quen với biến cố hơn
Có chính mình bên cạnh phi hành gia không còn cô đơn
[Chorus]
Hình tượng ấy anh từng thấy phi thường thế
Giờ đã lớn anh lại thấy rất ngô nghê
Ooh-ooh-ooh
Chỉ một mình cô đơn giữa trời cao
Trên chính con tàu vũ trụ mà anh luôn ước ao từ thuở nào