Hòa Minzy
Nhật Ký
[Verse 1: Trung Quân]

Có ai đó từng nói ngày lòng mình đau nhất, trời sẽ đổ cơn mưa. Nhưng đôi khi chẳng phải ngày ta đau lòng nhất, cũng chẳng phải ngày gì đặc biệt nhất, chỉ là một ngày mọi cảm xúc trong ta trở nên chông chênh, chơi vơi đến lạ lùng. Không buồn, không vui, mọi thứ vẫn thế, xung quanh vẫn vậy. Ngoài kia vẫn thế và chỉ có duy nhất nỗi nhớ em đã mãi ngự trị trong anh

[Verse 2: Nguyên Hà]

Em vẫn thế, vẫn thinh lặng và lơ đễnh như những ngày còn có anh. Chỉ khác là cuối mỗi ngày dài em đều viết cho anh một bức thư và thậm chí đã thay sang đến cuốn sổ thứ hai rồi đấy. Em nghĩ là anh cũng đã đọc được vài trang nhưng rồi chẳng dám đọc tiếp đúng không? Vì những ngày vui em lại ít muốn viết, chỉ những ngày buồn thì anh mới lại có thư. Mà anh biết lúc em buồn rồi đấy, em sẽ cuộn tròn như con mèo gặp nắng. Chơ vơ và cô đơn nhưng lại chẳng cần gì cả, trừ anh

[Verse 3: Ái Phương]

Cuộc sống chẳng thể làm khó em trừ những lúc mà trái tim lục đục kéo ngăn ký ức về anh như là một thói quen khó bỏ. Chắc anh sẽ lại bật cười nghĩ là em ngốc quá nhưng mà anh biết không? Mối tình đầu tưởng như là non dại, tưởng như là có thể biến mất sau vài chặng của cuộc đời và sẽ tan biến như mây trời thì nó lại là đám tro tàn phủ một lớp ký ức bụi bặm bám chặt vào trái tim em. Nó mặc nhiên gõ cửa và mở toang vết thương để khiến em không thôi nhớ về quá khứ, nhớ về cái ngày mà mình không thể giữ được nhau. Anh có biết không, chúng ta đã như hai kẻ ngốc. Mặc cho tình yêu vẫn ở đó và mãi mãi là bài ca mà chẳng bao giờ hát đến cuối lời

[Verse 4: Hòa Minzy]

Điều dại dột nhất của một người con gái đa cảm là đặt trái tim nhầm chỗ, là bất chấp đúng sai để hy sinh cả tuổi xanh. Nhưng kỳ lạ là dù có phải mang trong mình biết bao sự khó nhọc nhưng trái tim em vẫn cứ nhốt chặt tình yêu với anh ở lại. Người ta nói, yêu một người thì không sai. Nhưng dành cả tuổi xuân của mình cho một người dẫu biết sẽ chẳng đi tới đâu thì nhất định sai, là sai hoàn toàn

[Verse 5: Hoài Lâm]

Nhưng em ơi, ngay lúc này đây, khi anh rệu rã trở về sau một ngày dài lặng thinh, khi cơn mưa lạnh lẽo bao trùm lên tất cả mọi thứ, khi trái tim trơ trọi của anh thấm đẫm hết tất cả nước mắt và gào thét lên chỉ toàn nỗi trống vắng của ngày không có em. Nhưng dù có đang chếnh choáng vì những nát tan và đau đớn ấy thì anh vẫn sẽ ở lại tình yêu này, vẫn sẽ ôm lấy hình bóng em với tất cả đắm say cùng ngọt ngào chỉ dành riêng cho em, chỉ một mình em